
21/07/2012 Trên chuyến bay Jetstar BL 563 tới Đà Nẵng, mình đã lần đầu tiên đi máy bay và lần đầu tiên rời khỏi Hà Nội mà không định ngày về. Mình bỏ lại Hà Nội những ngày lang thang vô định sau giờ làm, bỏ lại tâm tư của một cô gái mới bước vào đời và cảm thấy hụt hẫng vì chẳng ai hiểu mình, bỏ lại mối tình cứ ngỡ “định mệnh cuộc đời” hóa ra “anh chẳng của riêng ai”. 23 tuổi, bắt đầu một cuộc sống độc lập và tìm kiếm bản thân.
Đà Nẵng khiến mình choáng ngợp bởi con người sao quá đỗi hiền lành, dễ thương. Ra đường đi xe máy sai làn, anh công an tiến tới tưởng thôi xong mất tiền ngu, anh chỉ nhắc em ơi em đi sai làn rồi, đi qua bên kia đi rồi biến mất. Đi chợ gặp cô hay bán rau cho quán, khi thì dúi vô tay kí cam,khi thì ít bánh trái hoặc nếu có ra nhờ cô chỉ mua đồ về làm quà, cô nhiệt tình đi hỏi giá rồi mua dùm mà chẳng một lời kể công. Đi ra quán ăn ngoài đường, dù quán to hay quán vỉa hè, chỗ nào cũng có nước trà uống miễn phí mà chẳng giới hạn số lượng :)); đi dạo sông Hàn hay những nơi công cộng chẳng có ai chặn đầu bắt gửi xe thu tiền;... Mình đã đem lòng yêu thành phố này từ những điều giản dị, nhỏ bé ấy.
Đà Nẵng cũng là nơi mang tới cho mình nhiều cơ hội công việc. Khi mới tới Đà Nẵng, mình vẫn là một cô gái ngây ngô, non nớt, mới ra trường và đi làm không bao lâu, kinh nghiệm vẫn nằm ở những nhà hàng nhỏ. Nhưng nhờ sự xông xáo và tự tin của tuổi (còn) trẻ, mình học cách thay đổi để thích nghi, chấp nhận sự khác biệt của mình lẫn những người xung quanh để cùng phát triển. Mình nhận ra là không ai hiểu mình ngoài chính mình và không ai cần thiết phải hiểu mình như chính mình. Nếu một năm làm ở Luna Pub, mình nhận thức sự khác biệt giữa mình với người khác, từ shock đến chịu đựng, đến chấp nhận hòa nhập thì những ngày tháng đi làm ở IC là những ngày tháng mình được thể hiện cá tính con người mình, tự tin, sáng tạo trong khuôn khổ, làm việc có kế hoạch và kỉ luật hơn.
Đà Nẵng cho mình cơ hội được chơi ngông với niềm đam mê kinh doanh. Mình đã từng thử với đủ các loại hình quần áo, trà chanh, mỹ phẩm online… Rồi may mắn mình gặp những người bạn cùng chí hướng, cùng đam mê, nhờ đó mà Thùng Phi BBQ rồi đến The Hideout cafe ra đời. Công việc kinh doanh có lúc lên xuống nhưng may mắn vẫn có thể duy trì đến giờ phút này. Vẫn cảm thấy đó là một sự may mắn.
Bước sang năm thứ 8, không còn ngông nghênh muốn thể hiện cá tính. Thành phố khi nhìn lại sao bỗng yên bình quá đỗi. Nhất là những ngày buồn, chỉ cần dạo một vòng bờ sông Hàn vào sáng sớm hay lặng ngắm thành phố thu nhỏ từ cây cầu Nguyễn Văn Trỗi lúc chiều tà, hít một hơi thật sâu, cảm thấy nỗi buồn dường như cũng trôi theo dòng nước rồi. Nhắm mắt lại và gửi một lời biết ơn tới nơi này, đã cưu mang mình 8 năm qua, đã cho mình nhiều hơn những gì mình mong đợi. Năm nay cũng là năm đánh dấu mình trở thành công dân Đà Nẵng ^^. Từ giờ, dù có đi đến nơi nào đẹp đẽ, hoành tráng hơn, Đà Nẵng vẫn là “Nhà”, là nơi mình thuộc về. Happy 8th Anniversary, my Danang!
Comentarios