Mình sinh năm 1989, tính ra mình đã hơn 30 tuổi. Đây có lẽ là một mốc tuổi đáng nhớ để ghi lại. Đây là những trải nghiệm cá nhân của mình. Mình ghi xuống để có một cái gì đó lưu giữ về nó nhưng cũng muốn chia sẻ với người khác để biết đâu, bạn cũng đã trải qua giống như thế.
1. Về công việc: Quãng thời gian đáng nhớ nhất đó là gần 8 năm mình chuyển từ Hà Nội vào Đà Nẵng sống. Mình cảm thấy thật may mắn khi nhận lời sếp cũ của mình (Mr. Gino - chủ chuỗi nhà hàng Luna D’autunno) vào Đà Nẵng và làm cho chi nhánh mới (Luna Pub bây giờ). Rồi từ một cô bé theo học ngành Lữ hành lại rẽ ngang sang làm Khách sạn - Nhà hàng với kiến thức ít ỏi từ phục vụ partime cho đến sau này đi làm quản lý nhà hàng, set up và tự kinh doanh riêng. Với mình con đường 8 năm qua không dễ dàng nhưng mình cảm thấy mình gặp quá nhiều may mắn. May mắn ở đây không phải là mình kiếm được nhiều tiền hay mở được nhiều nhà hàng, mà mình may mắn hơn nhiều người vì được làm công việc mình yêu thích. Làm việc mình thích và nó cũng nuôi sống được mình thì còn gì bằng nữa đúng không?
2. Về tài chính: Nó cũng liên quan đến công việc vì nhờ công việc thuận lợi và một chút may mắn, mình đã mua được nhà ở Đà Nẵng trước khi mình 30 tuổi. Đó là mục tiêu mình đã ước ao từ những ngày đầu đặt chân đến Đà Nẵng. Khi nghĩ đến ở tuổi 22,23 mình thấy quả thực không tưởng vì công việc có thuận lợi đến mấy thì việc kiếm ra tiền tỷ không hề đơn giản trong vài năm. Nhưng lúc mình mua nhà, trong tài khoản tiết kiệm chỉ có 150tr. Mình sẽ chia sẻ cụ thể cách mình dành tiền mua nhà trong một dịp khác. Cái mình muốn nói ở đây là kế hoạch quản lý tài chính quan trọng hơn việc lương bạn bao nhiêu một tháng rất rất nhiều. Nếu bạn kiếm được nhiều tiền mà không biết cách quản lý nó thì tiền cũng nhanh chóng ra đi. Mình ước gì đã nhận ra điều đó sớm hơn để có thể rút ngắn thời gian hoàn thành mục tiêu Tự do tài chính.
3. Về tình cảm và các mối quan hệ: Có lẽ là thứ drama nhất trong cuộc đời mình :)) Mình tự nhận mình kém nhiều mặt trong việc Yêu đương nên dù ở đây gần 8 năm, mình chỉ mới “vắt vai” được 2 mối tình và đều khiến mình vật vã, lên xuống :)) Mình sẽ không kể sâu xa hơn lý do nhưng mình đã rút ra được nhiều bài học. Bài học đầu tiên về sự tộn trong bản thân. Chưa bao giờ mình ngừng có những suy nghĩ chê bai chính mình. Mình luôn thấy mình xấu, kém cỏi, lười biếng. Điều đó khiến mình luôn cáu giận, khó chịu và cũng khiến người khác không hiểu mình. Bài học thứ hai, về sự tôn trọng người khác. Yêu đương hay bạn bè cũng cần sự tôn trọng của đôi bên. Học thương mình nên sẽ chấp nhận tất cả điểm tốt và chưa tốt của mình và họ cũng mong muốn mình đối xử tương tự. Bởi có suy nghĩ “so sánh mình với cả thế giới” nên mình cũng luôn dùng thước đo cho cả người mình thương: Sao họ không được như người này? Sao họ không đối xử với mình như người kia?... Không nhận thức được giá trị của các mối quan hệ tốt, mình đã đánh mất đi nhiều người có ý nghĩa với mình. Đó có thể coi là chuyện đã qua nhưng nó phản chiếu cách mình cư xử và suy nghĩ thiếu chín chắn và thiếu trách nhiệm của mình. Đúng là nếu bạn chưa rút ra được bài học thì sự vật, sự việc cũ vẫn sẽ lặp đi lặp lại cho đến khi bạn nhận ra thì thôi.
4. Về phát triển bản thân: Khi đọc về “4 mức độ tự nhận thức về bản thân” (four stages of competence), mình mới hiểu vì sao mình luôn hoài nghi bản thân. Khi mới bước vào nghề, sự tự tin giúp mình rất nhiều trong công việc và thăng tiến. Mình nhanh chóng phát triển sự nghiệp nhưng rồi mình nhận ra sự tự tin có phần kiêu ngạo đó chỉ là một lớp bong bóng mỏng manh. Ngày mình nhận ra mình giỏi cũng chính là ngày mình ngừng học hỏi, ngừng cố gắng, ngừng đặt câu hỏi “Taị sao?” ,”Như thế nào?”... Trong khi mình ngừng thì cả thế giới vẫn quay đều, và đó là dấu hiệu của việc mình từ vạch số 0 rơi xuống vạch âm (-). Mặt tích cực của việc Tự nhận thức mình không giỏi là giúp mình bắt đầu học tập trở lại, mình bắt đầu đọc sách, tìm đến những mentor giỏi để học hỏi, học bất kỳ cái gì mình thích… Châm ngôn của mình là chỉ cần mỗi ngày giỏi hơn 1% thì sau một năm mình cũng khá lên gần 38% nhưng nếu mỗi ngày không học (tức là bạn đang dốt đi) thì bạn đang thụt lùi 33 lần so với ban đầu.
Tuổi tác không đánh giá được sự trưởng thành của con người nhưng mình tin càng có nhiều trải nghiệm (tốt và xấu) đều giúp mình biết mình là ai, mục đích sống của mình là gì. Mình hi vọng mỗi năm đều có thể viết lại một bài tổng kết những điều Được và Mất của bản thân để so sánh và để đến gần hơn với con người thật sự của mình.
Hi ndt.nguyenduythang,
Rất cảm ơn em đã quan tâm đến bài viết của chị.
Chị rất hiểu cảm giác hoang mang vô định của em lúc này. Nhưng em đừng lo, ai cũng trải qua cảm giác đó khi còn trẻ. Khi em vẽ ra được mục tiêu và những việc mình làm rồi thì cảm giác đó sẽ qua nhanh thôi. Nếu em muốn thành công trong tương lai thì lúc này em có định nghĩa đuợc nó không? Thành công là có nhà đẹp, xe đẹp hay một cuộc sống đầy đủ hả? Thực ra nó không phải đích đến của con người em ạ. Những thứ vật chất đó chỉ là "hệ quả" thôi. Chị ví dụ…
em xin chào chị ạ. Bài viết của chị đã cho em thêm sự tự tin vào con đường phía trước ạ. Hiện giờ, em là một cậu bé 22 tuổi. Đứng trước ngưỡng cửa tương lai, em có phần cảm thấy hoang mang và lo lắng ạ. Em bị áp lực bản thân bởi sự thành công của người khác. Nhưng cho đến giờ em vẫn chưa làm được gì ngoài hoàn thành việc ăn học dài đằng đẵng sau bao nhiêu năm. Thời điểm này em không biết phải làm gì? phải bắt đầu mọi thứ từ đâu? Làm sao để có cho mình một cuộc sống như mong đợi. Em thật sự cần một lời khuyên từ…