
Lâu lắm rồi mới dành thời gian để coi một bộ film tình cảm, lãng mạn Hàn Quốc. Thường những bộ film thể loại này sẽ khá sến súa và sướt mướt. Nhưng “The beauty inside” lại cho tôi một cái nhìn khác về phim Hàn. Bộ film không đơn giản chỉ kể về một tình yêu nam - nữ đơn thuần mà ẩn chứa sau đó là thông điệp về tình yêu ở những khía cạnh khác nhau.
Câu chuyện kể về một chàng trai làm nghề thiết kế nội thất. Anh ấy mắc một chứng bệnh mà mỗi ngày ngủ dậy, anh ấy lại biến thành một người khác. Lúc anh ấy là một chàng trai, lúc lại là một cô gái; lúc anh là một người Hàn Quốc có khi lại là một người nước ngoài; và cũng có khi tuổi tác cũng bị thay đổi từ người trẻ đến người già. Mỗi ngày anh ấy phải làm quen với một cơ thể, diện mạo mới nên trong căn phòng của anh giống như một shop thời trang với đủ loại hình, kiểu dáng, kích cỡ để anh có thể thay đổi cho phù hợp. Cho đến một ngày anh gặp cô, anh đã bị tiếng sét ái tình ngay từ lần đầu gặp mặt. Cô gái là nhân viên của một cửa hàng nội thất. Dù anh xuất hiện trước mặt cô với hình hài như thế nào, cô cũng đón tiếp anh với nụ cười tươi cùng cách chăm sóc khách hàng thông minh và nhiệt tình của cô. Để gây ấn tượng với cô gái, anh chọn ngày mình có một vẻ ngoài thật điển trai để đến làm quen với cô. Dù vậy, muốn gặp cô lâu dài, anh phải tìm cách giữ lại hình hài này. Anh quyết định tìm mọi cách để không phải ngủ. Nhưng sau vài ngày thức trắng, anh đã ngủ gục trên xe và trở thành một người khác. Đấu tranh tư tưởng để tiếp tục được gặp cô gái, chàng trai, lúc này trong thân hình của một cô gái, đã tìm đến cô để nói ra sự thật. Từ việc không tin, đến nghi ngờ và được kiểm chứng, cô gái đã dần làm quen với việc mỗi ngày anh biến thành người khác. Cô vui vẻ đón nhận sự thay đổi vẻ bề ngoài của anh vì biết bên trong anh vẫn là anh, người cô yêu. Nhưng đằng sau những giây phút vui vẻ, hạnh phúc lại ẩn chứa sự bất an của một cô gái trẻ. Đồng nghiệp xì xào khi thấy cô mỗi ngày hẹn hò với một người khác nhau, người trong gia đình cũng khó hiểu khi cô luôn về nhà vào sáng sớm trong thể trạng mệt mỏi, buồn ngủ. Cô yêu anh nhưng mọi người sẽ nghĩ gì về anh và “căn bệnh kì quặc” của anh? Cô tự hỏi nếu một ngày anh không chủ động nắm tay cô thì cô còn nhận ra anh là ai không?
Câu chuyện kết thúc thế nào, mình sẽ để dành cho mọi người xem film. Nhưng nó khiến mình liên tưởng đến những câu chuyện tình yêu đặc biệt mà đôi khi báo chí hay giật tít trên mạng. Cặp tình yêu “ông - cháu” cách nhau đến 40 tuổi vừa kỉ niệm 7 năm tình yêu, dân tình vẫn đang tò mò họ đến với nhau vì điều gì. Một cặp tình nhân đáng ngưỡng mộ khác của chàng kĩ sư người Úc tên Neil phải lòng một chị khuyết tật tên Vân, chị không lành lặn về thân thể nhưng điều đó không ngăn chị trở thành quản lý cấp cao của một vài công ty và có một cuộc sống đầy lạc quan,vui vẻ. Họ là những minh chứng sống cho tình yêu không có giới hạn về tuổi tác hay ngoại hình thậm chí cả giới tính.
Nhưng với những người không giỏi giang xuất chúng, những khác biết ấy lại không dễ để xã hội chấp nhận. Ví dụ như về giới tính. Mình vẫn nghe mọi người xung quanh bàn tán khi thấy một bạn “tomboy” hoặc một cặp “trông có vẻ” đồng tính. Thật khó khi phải đối diện với sự dò xét và đánh giá của những người khác. Cô gái trong bộ film cũng có một tâm trạng điển hình khi đối diện với thực tế là người yêu “không bình thường”. Song song với những phút giây hạnh phúc, cô gái cảm thấy bất an, lo sợ. Cô thường uống thuốc an thần để trấn an bản thân và che giấu cảm xúc. Cô đã phải gặp cả bác sĩ tâm thần để được giãi bày những lo lắng trong lòng mình. Còn chàng trai, khi nhận ra vì yêu mình mà cô gái đã bị trầm cảm, anh chọn cách chia tay để cô được sống một cuộc sống “bình thường”. Nhưng sống như thế nào mới là “bình thường”? Chúng ta khi sinh ra có được lựa chọn giới tính, ngoại hình hay thậm chí là cái tên của mình? Chúng ta có chắc rằng chúng ta không-khác-biệt? Trong bộ film, mình thích nhất đoạn cô gái đối thoại với bản thân mình: “ Tôi của ngày hôm qua và ngày hôm nay có giống nhau không nhỉ? Tôi thức dậy vẫn với khuôn mặt đó những tâm trạng mỗi ngày một khác. Không chừng, người thay đổi mỗi ngày là tôi chứ không phải anh ấy.”
Bản thân mỗi người đều dễ dàng nhận ra sự khác biệt của người khác qua vẻ bề ngoài nhưng mấy ai nhận ra sự thay đổi trong mỗi chính con người mình. Nói thì dễ nhưng đó là cả một hành trình từ ngờ vực đến thấu hiểu bản thân. Cũng như hai nhân vật chính trong film, họ cũng phải mất một thời gian đấu tranh với bản thân để hiểu mình muốn gì. Con người, khi sinh ra đã là mỗi cá thể khác biệt, không ai giống ai, lý do gì mình lại tự tạo rào cản đi đến sự hạnh phúc của chính mình bằng những định kiến do người khác áp đặt lên bạn. Bạn là ai, xuất thân hay màu da thế nào... cũng không ai có thể ngăn cản bạn hạnh phúc ngoại trừ chính bản thân bạn.
Comments