top of page
Search

Tản mạn về tình yêu

Writer: Fiona NguyenFiona Nguyen

Gửi tôi của nhiều năm về sau,...

Khi ngồi viết những dòng này (thực ra là đánh máy ^^), tôi nghĩ về người tôi thương nhiều hơn mọi ngày. Nhiều khi cũng hơi giật mình, cảm giấc lâng lâng như say rượu, đầu hơi nóng rồi lan ra cả người. Chắc có thể là do một thứ người ta hay gọi tên bằng Nỗi nhớ. Dạo này, chúng tôi có cơ hội gặp mặt nhau nhiều nên cũng nói nhiều hơn. Người ấy cũng cởi mở hơn, không còn giữ khoảng cách như trước. Có lúc, cùng ngồi uống bia, tưởng chẳng có gì để nói nhưng tâm tư tình cảm lại dồn nén, chỉ cần một câu gợi mở là có thể kể hết. Chúng tôi vẫn hiểu nhau như thế, như những đường kẻ caro, luôn gặp nhau dù ngang dù dọc. Tôi tự hỏi : Làm bạn với người yêu cũ được không? 

Chúng tôi quen biết nhau cũng đã gần 5 năm nhưng số năm yêu nhau thì không được nhiều đến thế. Tôi để người ấy luẩn quẩn chờ đợi sự dẫn dắt của tôi. Trong tình cảm hay công việc, tôi đều mặc định mình đóng vai trò của một “leader”. Tôi tự nhận mình sinh là để làm Người dẫn đường. Còn người ấy, lại là một người bạn đường tuyệt vời. Người ấy hạnh phúc khi thấy tôi vui. Người ấy ngưỡng mộ những việc tôi làm. Người ấy luôn ở bên cạnh. Dù tôi có đi nhậu say mà gọi giật về từ chỗ làm, người ấy cũng vì tôi mà kiếm cớ để được về chăm tôi. 

Chúng tôi trải qua những năm tháng hạnh phúc với việc cùng nhau du lịch, cùng nhau ăn uống, hẹn hò sớm tối...nhưng tuyệt nhiên tôi chẳng để ý. Tôi chẳng để ý người ấy cảm giác như thế nào những lúc tôi bỏ bê không quan tâm. Tôi chẳng để ý người ấy lúc đứng đợi tôi ở cửa từ sáng sớm vì nhớ quá, lâu rồi không được gặp. Tôi chẳng để ý khi trái tim trong lồng người ấy như muốn ngừng đập khi tôi nói lời chia tay không đầu không cuối. 

Tôi chỉ thực sự để tâm khi người nói đã quen một người khác trong buổi ăn mừng sinh nhật tôi tuổi 30. Tuổi 30, không một ai theo đuổi lại còn bị...đá (theo một cách hiểu nào đó :)) ). Cũng không sao nhỉ! Dù sao mình cũng đã để cho họ đi thì họ cũng phải tìm một bến đỗ mới chứ. Tôi dành nhiều thời gian sau đó để ngẫm nghĩ về những gì chúng tôi đã cùng nhau trải qua. Một khoảng trống hiện lên rõ rệt. Tôi chọn nghỉ việc, chuyển nhà và nằm đếm từng ngày trôi. 


Tôi bước vào tuổi 31. Sau những chuỗi ngày “Em xanh xao từ thuở không dạy bảo được tim”, tôi để mặc mình khóc lóc. Tuổi 20 có thể khóc nhòe mascara trước mặt người khác nhưng tuổi 30 chỉ nên khóc cho mình mình xem. Tôi sắp xếp lại mớ ngổn ngàng như những tệp file không có folder. Tự vỗ vai mình rằng dù ngày mai trời có sập hôm nay cũng phải ăn một bữa ngon, cho mèo ăn pate và dọn phòng. Tôi lại chuyển nhà đến một nơi nhỏ hơn, vứt bớt đồ đạc, vứt bớt cả đống hỗn độn còn luẩn quẩn trong đầu mình, cài Tinder để kiếm vài người “tám” chuyện phiếm, nghe podcast về phát triển bản thân. Tôi vẫn vậy. Sau tất cả, tôi vẫn phải bước lên phía trước, nhìn ánh bình minh sau cửa sổ và ngẩng mặt cao cho nước mắt đừng chảy ra. 


Tuổi 31. Tôi chẳng quay cuồng trong Tinder hay tìm kiếm một FWB/ONS nào. Tôi kiếm ra bản thân mình. Tôi nhận ra những giá trị mà mình coi trọng. Tôi học cách kiên nhẫn với điểm yếu của mình. Tôi nhận ra mình yêu mình hơn tất thảy. Nếu không tự học cách yêu mình, chắc các thầy tu hay ni cô đều tự tử vì buồn tình. Tôi chẳng định cạo đầu nhưng nhất thiết phải học cách “tu tâm dưỡng tính”. 


Tôi gặp lại người ấy, trong lòng vẫn còn nhiều cảm xúc. Tôi không cố gắng kiềm chế hay che giấu nhưng tôi cố gắng lịch sự. Mọi thứ đều có khoảng cách cần thiết. Có lẽ, trước kia vì sống bằng cách ra điều kiện và đòi hỏi ở đối phương nên ít khi tôi thấy hạnh phúc sâu. Còn ngày hôm nay, khi viết những dòng này, tôi dành những tình yêu vô điều kiện cho người tôi thương. Tôi cần được bày tỏ tình cảm đó nhưng tôi không mong chờ họ đáp lại hay bất mãn nếu bị từ chối. Nếu tôi thương, tôi sẽ bày tỏ bằng hành động và sự quan tâm, họ có thể đón nhận hoặc không, đó là sự lựa chọn của họ. Còn về phía tôi, được biểu lộ ra đã là một hạnh phúc. Tôi nhớ đến chuyện một người thân trong gia đình hay vay tiền tôi nhưng chưa lần nào trả lại. Tôi từng cảm thấy khó chịu và tức giận, nhiều lần muốn nói với người đó là tại sao lại làm như vậy, tại sao không chịu chi tiêu cẩn thận để phải vay tiền tôi. Nhưng giờ tôi lại nhận ra, số tiền ít ỏi đó của tôi nếu giúp đỡ được người thân trong những lúc túng thiếu thì cũng không phải điều tệ. Tình cảm gia đình lớn hơn số tiền đó rất nhiều nên đừng vì tiền mà khiến mối quan hệ bị ảnh hưởng. Nghĩ vậy, tôi không lên ý định đòi lại hay dạy đời người ta nữa. 


Tình yêu, với tôi vẫn là một điều gì đó thiêng liêng và ấm áp. Trong gần 8 năm trưởng thành, tôi ngu dại nhiều, vấp váp nhiều nhưng tình cảm thiêng liêng ấy vẫn không ngừng dạy tôi về sự tôn trọng bản thân và tôn trọng người khác. Mọi chuyện trên đời, kể cả tình yêu, nếu có thể hãy để cho duyên số được sắp đặt, còn bản thân chỉ cần cố gắng là chính mình thôi.


P/s: Một video mà tôi rất thích nghe đi nghe lại mỗi ngày để nhắc nhở bản thân mình

https://www.youtube.com/watch?v=BLmm7pGs-Fk&t=327s




 
 
 

Comentários


Post: Blog2_Post

Subscribe Form

Thanks for submitting!

©2020 by byphuongnabi. Proudly created with Wix.com

bottom of page